Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 6

“Ngươi nói cái gì, tiễn chân?!” Nam Tuyết Y cả kinh đến ngay cả hô hấp đều suýt nữa ngưng trệ :”Tiễn đến chỗ nào? Trong thiên hạ này còn có chỗ nàng có thể đi sao, còn có người có thể chiếu cố nàng sao?”

“Nàng có người chiếu cố hay không rốt cục liên quan gì đến ngươi a! Tuyết Y, ta thật không rõ ngươi rốt cuộc quan tâm cái gì, đồng tình trổi dậy hay là mẫu tính bộc phát?” Nam Thiểu Khanh lộ vẻ  bất mãn hèn mọn, liếc xéo muội muội nhà mình càng nói càng quá phận: “Nếu như ngươi thích tiểu hài tử như vậy vi huynh hoàn toàn có thể giúp ngươi nhận nuôi một đứa ngoan ngoãn hơn…..”

“Câm miệng!” Tố y thiếu nữ dường như đột nhiên nhìn thấu hắn, lớn tiếng quát :” Nam Thiểu Khanh….. Ngươi thật sự ích kỷ, quả thực vô sỉ!”

Hoa phục nam tử giận dữ cười lạnh, sắc mặt càng thêm quỷ dị: “Phải….ta ích kỷ, đó là bởi vì trong người ta chảy dòng máu Nam gia, ta làm tất cả đều là vì lợi ích của Chú Kiếm Sơn Trang trên trăm miệng ăn! Còn ngươi , ngươi tính là thân phận gì? Ngươi tuổi trẻ nông nổi không thể  chịu trách nhiệm về sự tùy hứng ngây thơ của bản thân, hôm nay dẫn lửa thiêu thân de dọa đến an nguy của sơn trang rốt cục là ai không biết tốt xấu! Ngươi có tư cách gì đem lý tưởng của chính mình đặt trên lợi ích của Nam gia? Tuyết Y, nếu phụ thân còn sống, hắn nhất định cũng sẽ thất vọng giống như ta bây giờ!”

Tĩnh lặng như chết.

Hắn nói đã không phải là huynh trưởng trách cứ muội muội, mà trở thành vũ nhục.

Nam Tuyết Y nâng ánh mắt nhìn hắn, môi anh đào run rẩy, nước mắt nhiễm trên khuôn mặt băng tuyết :”Được…. Ngươi rốt cục nói ra rồi, nói ra cách nghĩ trong lòng ngươi đúng không. Ta hỏi ngươi, là ngươi phong ta làm Thiếu trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang đúng không? Ta là Nam gia nhị tiểu thư đúng không? Ta là muội muội ngươi đúng không? Nếu như ta cái gì cũng không phải, vậy mấy năm nay ngươi rốt cục xem ta là cái gì!”

Một câu cuối cùng của Nam Tuyết Y gần như là rống lên, tâm tình của thanh xuân thiếu nữ  tính cách vốn lãnh tĩnh nhưng không mất thanh thuần bỗng nhiên bạo phát, tựa như núi chuyển đất rung. Trong lúc hai huynh muội tranh cãi không chú ý , bóng đen vẫn gắt gao nắm chặt hai tay đã nghe thấy tất cả, cũng lảo đảo bước vài bước.

Chỉ thấy nước mắt  Nam Tuyết Y thi nhau rơi xuống, từng giọt từng giọt vỡ trên mặt đất, khóc nghẹn không ra tiếng.

Sắc mặt Nam Thiểu Khanh trắng bệch, lập tức hối hận muốn chết, khoác tay lên vai Nam Tuyết Y: “Tuyết Y… Muội muội, ngươi đừng…..chuyện này huynh muội chúng ta chờ sang năm hãy nói được không?”

Nam Tuyết Y hất tay hắn ra, đôi mắt đen thê lãnh kiên quyết: “Ngươi đã chán ghét ta như vậy, không muốn lưu ta, đối với ta thất vọng cực độ, vậy Tuyết Y khẩn cầu ca ca hay là nhanh chóng để ta xuất giá! Để tránh thời gian lâu dài chúng ta sinh ra oán hận nhau. Hơn nữa gần đây thân thể nương cũng không được tốt, nàng hẳn là rất hy vọng trước khi tạ thế tận mắt nhìn thấy nữ nhi xuất giá mới đúng!”

Nam Thiểu Khanh nghe vậy hoảng hốt, hắn bỗng nhiên dùng hai tay giữ lấy vai Nam Tuyết Y, trong mắt nam tử lộ ra sợ hãi, kịch liệt lay động vai nàng, nói :” Ngươi đang uy hiếp ta sao Tuyết Y? Ta sẽ không để ngươi xuất giá, ta tuyệt sẽ không!”

Lời nói kia tựa như một đạo sấm sét phá không giáng xuống. Bởi vì một mình ở trong phòng sợ tối nên mới theo Nam Tuyết Y đến tận đây, trốn ngoài cửa sổ kê vài khối đá mới có thể đứng ngoài cửa sổ nghe trộm, Mộ Phi thoáng chốc bị dọa ngây người thân thể lắc lư sau đó dưới chân bỗng nhiên trượt xuống, ba khối đá kê dưới chân đỗ xuống, tiểu nha đầu mười tuổi không an phận lập tức ngã xuống.

“Ai!” Nam Tuyết Y trong phòng nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, chạy như bay đến, quan sát mọi nơi. Quả nhiên, nàng nhìn thấy một cái bóng đen đang loạng choạng chạy như điên ra khỏi ngoại vị nhà thuỷ tạ, bước chân sợ hãi mà mất trật tự, thân hình nhanh nhẹn như phi điểu bay trong gió đêm, càng lúc càng xa xôi. Đến khi dung nhập sương múi mờ mịt trong bóng đêm không nhìn thấy nữa.

Nam Tuyết Y vẻ mặt mệt mỏi, kinh ngạc đứng nhìn phương hướng  bóng đen biến mất rơi vào trầm tư, đã lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Mà Nam Thiểu Khanh ngồi bên cạnh bàn ngây ngẩn, hắn giống như bị đả kích nặng nề, đối với tiếng động vừa rồi hoàn toàn chẳng quan tâm.

Mộ Phi ra sức chạy,  nàng sợ Nam Tuyết Y đuổi theo trách mắng. Thâm trạch trạch viện xa lạ, ngay cả bầu trời đen kịt đều xa xôi đáng sợ, chấm nhỏ khắp bầu trời chợt sáng chợt tắt trong mây. Cũng càng thêm ảm đạm, càng thêm vắng lặng. Nàng bước lên cầu gỗ, quay trở lại Cầm Phường ba mặt nước vây.

Sương đêm dần đậm, nàng lại đối với tất cả cảnh vật xinh đẹp kỳ ảo làm như không thấy, thầm nghĩ nhanh chóng thoát đi, nhưng căn bản không biết bản thân có thể bỏ chạy đến nơi nào.

” Ai nha!” Mộ Phi đang chạy thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm, dường như đụng phải thứ gì đó vừa mềm mại vừa cứng rắn, suýt nữa bị một đôi giày thiêu hoa màu hồng hình dáng kỳ lạ ngán ngã. Cùng lúc đó, một thiếu nữ xa lạ sợ hãi hét lên.

Nữ đồng mười tuổi cũng sợ đến run rẩy, chỉ thấy hai nữ đồng khoảng mười tuổi chặn trước lối đi. Hai nữ đồng hơn lớn tuổi đều da trắng hơn tuyết, thanh tú động lòng người. Một mặc y phục trắng tuyết, thanh kiếm  cầm trong tay hàn quang lẫm lẫm, nghiễm nhiên không phải thị nữ trong trang. Mộ Phi biết thì ra bản thân cúi đầu chạy vội nên suýt nữa đụng vào hai vị tỷ tỷ xa lạ này.

“Ngươi là ai a?” Nữ đồng thanh y nhíu mày hỏi, vừa dứt lời, không ngờ bị bóng đen nhỏ nhắn kia đụng phải :” Tránh ra!” Chỉ nghe tiểu quỷ đầu lai lịch bất minh khóc hô lên, không ngờ nàng không những không cảm thấy áy náy mà còn kiên quyết đầy hai người cản đường ra, sau đó nhanh như chớp chạy vô tung vô ảnh.

………………………………………..

Mộ Phi một đường chạy về biệt viện Nam Tuyết Y an bày cho nàng, nàng bò lên trên giường, yên lặng  lặng quấn trong chiếc chăn bông như một con ve sầu mùa đông, trong bóng đêm anh anh khóc. Nàng rất nhớ nhà, tưởng niệm hoàng cung, tưởng niệm kinh thành. Tưởng niệm phụ hoàng đoản mệnh thể hư nhiều bệnh, nhưng lại cho nàng ân sủng tròn mười năm, tưởng niệm mẫu phi, nàng là  nữ tử đẹp nhất thế gian này,là nữ nhân tài đức vẹn toàn, ôn nhu từ mẫu dung mạo khuynh thành, tưởng niệm thái tử đệ đệ thông minh nghịch ngợm, hắn bây giờ đang đứng giữa ranh giới sinh tử, Nam Thiểu Khanh đáng ghét kia giấu đệ đệ đi rồi, hắn có thể sẽ làm hại đệ đệ hay không? Chú Kiếm Sơn Trang rốt cuộc tốt hay xấu? Lẽ nào mới vừa thoát mộ kiếp lại vào hang hổ?

Nàng tuổi nhỏ chưa từng chứng kiến hậu cung tranh đấu, chỉ biết sau khi  nàng cùng đệ đệ sinh ra, Đoan Hoa Hoàng Hậu liền thất sủng, càng không xuất đầu lộ diện. Vốn là thứ phi nhưng  Mộ Phi cùng Mộng Linh vừa sinh ra liền thụ phong trưởng công chúa cùng hoàng thái tử, năm xưa tiền hô hậu ủng, tôn quý xa hoa, hôm nay toàn bộ tan như giấc mộng. Lúc tỉnh mộng nàng đã mất đi phụ mẫu trở thành cô nhi,  còn trốn không thoát sự truy sát của Đoan Hoa Đoan Hoa, trời đất rộng lớn nhưng căn bản không ai có lá gan chứa chấp nàng!

Mộ Phi đã nghĩ đến Nam Thiểu Khanh sẽ không chấp nhận nàng “ăn nhờ ở đậu” , điều này từ lúc nàng biết Nam Tuyết Y cũng không phải người đứng đầu Chú Kiếm Sơn Trang thì đã mơ hồ có dự cảm, điều khiến nàng không ngờ đến chính là  nàng nghe trộm được Nam Tuyết Y vì nàng mà cùng ca ca  tranh cãi , tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, Mộ Phi cảm động đến muốn dùng suốt đời làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân cứu mạng của Nam Tuyết Y. Nhưng đối thoại sau đó lại biểu thị cái gì?

Nam Thiểu Khanh vì sao phải nghi ngờ thân phận của Nam Tuyết Y? Hai người vì sao tâm tình không khống chế được? Nam Thiểu Khanh vì sao gần như cố chấp không chịu để muội muội xuất giá?

Đầu óc Mộ Phi nhất thời rối loạn, nàng mơ hồ cảm giác quan hệ huynh muội bọn họ tựa hồ cũng không đơn giản, lại có lẽ là giữa bọn họ có bí mật gì không thể cho ai biết?

Nến trong phòng bỗng nhiên sáng lên, Mộ Phi ngạc nhiên nâng ánh mắt, đã thấy một tiểu nha hoàn y phục trắng tuyết bưng chậu đồng đến, bước đi thong thả đến bên giường của nàng.

“Ta là Yên Hồng nha hoàn thiếp thân của Thiếu trang chủ .” Nàng tự nhiên thoải mái giới thiệu, sau đó lập tức quan sát một chút dáng vẻ chật vật của tiểu Mộ Phi, cả kinh nói: “Ngươi phát ngốc cái gì a? Mau rửa mặt rồi sớm đi ngủ, ta còn phải giao phó với Thiếu trang chủ.”

“Vị tỷ tỷ  này, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?” Mộ Phi làm như đấu tranh rất lâu, co quắp trong hỗn loạn dùng thanh âm nhẹ đến khó nghe thấy hỏi.

“Ngươi nói.”

“Thiếu trang chủ cùng trang chủ của các ngươi….là quan hệ gì?”

“Huynh muội a!” Yên Hồng trắng mắt liếc Mộ Phi: “Cái này còn phải hỏi sao?”

“Huynh muội có huyết thống? Cùng mẹ sinh ra?” Mộ Phi không buông tha, chăm chú nhìn nha hoàn Yên Hồng.

“Dĩ nhiên là thân huynh muội, ngươi….. Ngươi hỏi cái này làm gì?” Yên Hồng nguyên bản ngạc nhiên vạn phần sắc mặt càng thêm trầm nặng.

“Nga….. Không có việc gì.” Mộ Phi cúi đầu xuống, đôi mắt to tròn đầy lệ, nàng cũng không muốn hỏi nhiều, bản thân lại có tư cách gì để hỏi. Chỉ là Nam Tuyết Y trong cảm nhận của nàng không chỉ là ân nhân cứu mạng  thiện lương, cũng tiên tử hoàn mỹ không tỳ vết trên thế gian, là hy vọng sống duy nhất của nàng. Nàng không hy vọng Nam Tuyết Y không phải giống như trong tưởng tượng của nàng.

Nha hoàn Yên Hồng sắc mặt cũng biến ảo bất định, chậm giọng khuyên nhủ: “Đi ngủ sớm đi….Chuyện của người lớn ngươi không hiểu đâu, cũng không phải chuyện ngươi nên hỏi đến.”

Nói xong, nha hoàn mặt đỏ phẩy tay áo bỏ đi.

…………………………………………………………………….

Thục trung thâm sơn, đêm đầu tháng năm rơi một trận tiểu tuyết, mặt trời mọc trong tuyết, vài  ánh mặt trời nhỏ vụn từ chạc cây mai vàng đổ xuống, tuyết mỏng giữa những bông hoa đều bịt kín một tầng quang vựng.

Mộ Phi một mình ngồi dưới tàng cây mai, thân mặc quần áo đỏ thẫm, xán lạn đến tựa như ánh tà dương, trong thế giới tái nhợt duy nhất một mạt đỏ bừng . Ở Chú Kiếm Sơn Trang vài ngày, tất cả gió êm sóng lặng, rồi lại dường như sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt. Nàng được ăn ngon ở tốt, lại căng thẳng lo lắng có thể bị trang chủ trục xuất bất cứ lúc nào.

Mộ Phi thay đổi, cả ngày nàng ngồi một chỗ không phản ứng bất cứ ai, hoặc là chạy loạn bên trong sơn trang, từ trong ánh mắt hoặc là kinh ngạc hoặc là không quan tâm mà qua, sau đó tìm một góc hoang vắng không người thu vào thế giới của bản thân. Nàng điên cuồng khát vọng một đêm lớn lên, khát vọng thu được đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân, tự mình liếm láp vết thương tự mình sưởi ấm nội tâm dường như băng tuyết của bản thân, nàng sợ trông chờ vào sự bố thí của  bất luận kẻ nào, không muốn trải qua cái hy vọng  này, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều càng phập phồng.

Dung mạo vốn cao ngạo cứ như vậy trở nên u buồn, ánh mắt trong vắt có sầu bi không tương xứng với tuổi tác. Có người nói Mộng Linh đệ đệ đang ở cùng mẫu thân của trang chủ, cũng chính là biệt uyển  tĩnh dưỡng của  lão phu nhân . Mộ Phi mơ hồ tìm rất lâu, hỏi rất lâu nhưng không có một người nào đồng ý nói cho nàng biết đệ đệ ở nơi nào.

– bao gồm ân nhân cứu mạng của nàng, sau ngày nghe trộm chưa từng thấy Nam Tuyết Y xuất hiện. Mộ Phi biết nàng đang đấu tranh giữa việc  bảo vệ nàng và bảo vệ sơn trang, các nàng thật ra ở rất gần, nhưng Mộ Phi  không có dũng khí tìm nàng truy vấn  tung tích đệ đệ.

Nàng ngồi trên tảng đá  dưới tàng cây mai, trong tay gắt gao xoắn lấy khăn lụa trắng đỏ. Đây là vật dụng hoàng gia duy nhất nàng mang theo trên người, nó lưu lại thời khắc thuộc về hoàng cung xa hoa, lưu lại yêu thương của phụ hoàng, cũng thấm đẫm máu tươi của mẫu thân cùng ấu đệ. Về sau vô luận giặt như thế nào chiếc khăn này đều tẩy không sạch màu đỏ, thời khắc đó ghi khắc trong ký ức.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt Mộ Phi. Tập trung nhìn vào, đúng là một thiếu niên đeo kiếm trực tiếp đi đến chỗ nàng. Giày bó hắc sắc, khí vũ hiên ngang, mi mục thanh minh góc cạnh rõ ràng. Không biết hắn mang theo tâm tư gì lại bỗng nhiên tiếp cận, Mộ Phi đột nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, lập tức đứng dậy muốn đi, lại bị thiếu niên thần bí giữ chặt cổ tay: “Ngươi chính là ….. Tiểu nha đầu nhị sư phụ nhặt trở về?”

“Ngươi mới là nhặt về!” Mộ Phi bỗng nhiên giẫy thoát bàn tay kẻ khiến người khác sinh ghét :”Tránh ta xa một chút!”

Thiếu niên kia hứng thú, nói đùa: “Yêu yêu yêu, tính tình quái gỡ như vậy! Nha đầu chết tiệt kia, ngươi biết ta là ai không?” Hắn nói xong, bỗng nhiên tháo túi kiếm trên lưng xuống, vỏ kiếm đột nhiên sai lệch, thân kiếm sáng như ánh trăng, kiếm phong lập tức triển lộ hơn một nửa, sáng loáng chiếu vào đôi mắt Mộ Phi. Mộ Phi nhất thời phát hiện trên thanh kiếm kia có hai chữ nhỏ, đang muốn cúi đầu nhìn kỹ, thiếu niên đã đắc ý thu kiếm, nhướng mày cười nói: “Ta là Long Dương, đại đệ tử của trang chủ Chú Kiếm Sơn Trang.”

” Long Dương?” Mộ Phi cả kinh, nhìn khuôn mặt hắn bất khả tư nghị, khóe môi cong lên lộ ra má lúm đồng tiền: “Thì ra ngươi là hữu long chi hảo a?”

“Nói thừa! Ta thích nữ hài nhi!” Long Dương vạn phần bài xích nhướng mày phản bác, đang muốn tức giận vễnh miệng nghĩ lại bỗng nhiên chú ý đến nụ cười của Mộ Phi, má lúng nho nhỏ đỏ ửng cùng tiếu đam nhạt, đúng là so với tất cả nữ hài tử hắn gặp qua đều đẹp hơn mấy lần! Long Dương không khỏi càng thêm bá đạo tiến gần quan sát, môi hồng răng trắng như vậy, thủy nộn tinh tú như một con búp bê, nếu không phải tính tình kém một chút, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người nhịn không được ôm vào trong ngực, yêu thích không buông tay.

“Ta đoán xem.” Long Dương bỗng nhiên nâng cằm của nàng, nheo lại đôi mắt tuấn tú cười cợt :” Ngươi…..lẽ nào là con dâu nuôi từ bé nhị sư phụ tặng ta?”

“Lấy bàn tay của ngươi ra!” Mộ Phi dùng sức hất tay hắn ra :” Đồ lưu manh! Tránh xa ta một chút.” “Hắc, tiểu nha đầu ngươi mới là kẻ lưu manh, thật hung dữ! Vậy ngươi nói, nhị sư phụ mang ngươi trở về là để làm gì?” Long Dương vẫn kéo nàng không tha, cợt nhả trêu đùa.

“Ta không biết, ngươi đi hỏi nàng đừng tới hỏi ta!”

“Hừ, không phải làm thê tử ta thì nhất định chính là làm thô khiến nha hoàn!” (nha hoàng làm việc nặng)

“Mới không phải, ta mới không phải đến làm nha hoàn, ta là……” Mộ Phi tức giận đến quả muốn giậm chân, Long Dương khiêu khích khiến nàng chợt nghĩ đến bản thân cho dù ở lại Chú Kiếm Sơn Trang chỉ sợ cũng vô cùng có khả năng rơi xuống là nô bộc, vậy quả thực….. Còn không bằng chết dưới đao bọn Ô Y!

Long Dương thấy nàng bị kinh hách, không những không thu liễm trái lại càng quá đáng, vuốt cằm giả vờ thâm trầm nói: “Nếu như không phải làm nha hoàn, vậy nhất định là làm thị kiếm đồng tử rồi……”  Đôi mắt đen nhánh của Mộ Phi khẽ chuyển, cả kinh nói: “Thị kiếm đồng tử là cái gì?”

Long Dương không biết xấu hổ xấu hổ dán đến bên tai Mộ Phi, trầm thấp cười nói :”Ca ca nói cho ngươi nga, chúng ta Chú Kiếm Sơn Trang kiếm phân cửu đẳng, trong đó kiếm thông thướng là ngũ đẳng và danh kiếm tứ đẳng. Đứng đầu chính là huyết kiếm. Lão trang chủ Nam Chấn Anh năm đó vì đúc huyết kiếm Càn Khôn, đủ dùng máu của mười tám đồng nam đồng nữ cũng không đúc được!”

Mộ Phi nhất thời sợ đến sắc mặt như sương: “Mười…. Cái gì?”

“Càn Khôn kiếm đúc thất bại, thị kiếm đồng tử lại đều mất máu mà chết, cái này, ngươi đã hiểu rõ chưa…”

Sẽ không, Nam Tuyết Y mang nàng quay về Chú Kiếm Sơn Trang nhất định không phải muốn nàng làm thị kiếm đồng tử!

Mộ Phi nghĩ tới đây liền muốn chạy đi, chuẩn bị đi tìm Nam Tuyết Y để hỏi rõ ràng. Mà Long Dương hiển nhiên vẫn chưa khi dễ đủ, hắn kéo tay Mộ Phi nên cũng rất nhanh nghênh đón một trận huy loạn loạn đánh, Long Dương đang lôi kéo chỉ cảm thấy lòng bàn tay vừa trợt, bỗng nhiên bắt được một cái khăn lụa của nữ hài tử mang theo bên người. Long Dương mở ra vừa nhìn, liền nhìn thấy trên khăn lụa vết máu loang lổ, rất kinh người.

“Trả lại cho ta, trả lại cho ta!” Mộ Phi giống như bị người cướp đi sinh mệnh, điên cuồng giật lấy khăn tay trên tay Long Dương. Long Dương thấy thế vui vẻ ra mặt, càng giương tay lên cao :”Trên khăn thế nào có máu, ngươi nói rõ ràng ca ca sẽ trả lại cho ngươi!”

“Đó là nương……. Nương nàng……”

“Nương của ngươi? Lẽ nào nương của ngươi giết người?”

“Nương của ngươi mới giết người!” Mộ Phi chỉ cảm thấy huyết khí cả người cuồn cuộn, ngực thiêu đốt đến cường liệt phập phồng phẫn nộ khiến nàng như tiểu thú điên cuồng mà mạnh đánh về phía Long Dương, huy động tiểu nắm tay hung hăng đánh vào ngực hắn. Long Dương bất ngờ không phòng bị lui lại phía sau, ai biết thiếu niên không may này dưới chân đột nhiên trượt một cái, cả người đều trượt ngã trong tuyết.

“Nha đầu chết tiệt kia, buông tay!” Long Dương tuổi nhỏ khí thịnh chưa từng chịu qua mất mặt như vậy, hắn gào thét xiết lấy cổ Mộ Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Phi rất nhanh vì hít thở không thông mà đỏ ửng như máu, hai nắm tay của nàng đặt trước ngực Long Dương tựa hồ muốn đem tất cả khí lực của bản thân đều dùng đến, áp bách đến hắn không cách nào cử động.

“Buông….tay…” Long Dương một tay bóp cổ Mộ Phi một tay kéo lấy tóc Mộ Phi, cùng lúc đó, Mộ Phi đỏ mắt một quyền nện trên mũi Long Dương, trong lúc sợ hãi cùng cường liệt tự vệ ý thức trỗi dậy, nàng hét lên nhắm mắt lại một cái tiếp một cái trọng quyền như bão tố đánh xuống.

“A! A —.” thiên hôn địa ấm thống khổ kêu rên, Mộ Phi chợt mở mắt ra, chỉ thấy đôi tay vốn xiết chặt cổ nàng đang gắt gao bưng mũi, Long Dương nức nở, máu mũi đỏ tươi từ đầu ngón tay hắn chảy xuống, từng giọt rơi trên tuyết tái nhợt.

Mộ Phi sợ đến lập tức từ trên người Long Dương bật ra xa mấy trượng, Long Dương giơ lên bàn tay đầy máu tươi của mình, dĩ nhiên cả người co quắp vo lực, giống như sắp chết.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, thiếu niên hơn mười tuổi này dĩ nhiên thấy máu thì choáng!

Mộ Phi vẫn bất động nhìn Long Dương giãy dụa kêu cứu trên mặt đất, nàng thậm chí đã nghe thấy tiếng bước chân xa lạ từ phía sau. Xong rồi, đánh ái đồ của Nam Thiểu Khanh  thành như vậy, lần này thực sự gặp rắc rối rồi!

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!