Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 4

  Núi xa đen như tranh thủy mặc, tịch dương buông xuống. Một mảnh mây đỏ tươi đẹp phản chiếu trên mặt sông, hơn nữa hai bờ sông phong cảnh như tranh, thủy bích vân thiên. Thuyền nhẹ nhàng lướt đi, mặt sông càng đi càng rộng, hai bên vách đá vạn trượng, dựng thẳng như lợi kiếm ra khỏi vỏ. Ngay cả núi đá đều có ánh sáng mờ ảo chậm rãi lưu động, tầm nhìn thoáng đãng, tâm tình thanh sảng.

Nam Tuyết Y đứng đầu thuyền trông về phía xa, ánh mắt cũng nhiễm ánh tịch dương mờ ảo không gì sánh được. Nàng thay một thân váy hoa uyển chuyển như nước chảy, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy thanh kiếm lả lướt. gió trên sông se lạnh, còn kèm theo tuyết mịn đặc trưng của mùa đông phía nam, kéo dài thổi qua mặt nước đen như mực, lại dường như cuốn theo  tịch mịch của thiên sơn vạn thủy, khiến tinh thần thư thản.

Năm ấy Nam Tuyết Y cũng không quá mười bảy tuổi, còn mang theo cảm tính ngây thơ của thiếu nữ, tựa như tuyết trắng trong suốt không một tì vết.

Tố y thiếu nữ cứ như vậy đứng trước đầu thuyền ngắm cảnh, làn váy tung bay tựa khúc nghê thường. Hơi thở mong manh, dường như bất cứ lúc nào đều có thể theo gió thoát ly thế tục, phiêu lãng kỳ ào không nói nên lời.

“Tỷ tỷ thực sự xinh đẹp như thiên tiên giống như trong đồn đãi!” Phía sau chợt truyền đến tiếng cười khẽ, Nam Tuyết Y theo giọng nói mà quay đầu lại, chỉ thấy một hoàng sam thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở đầu thuyền, chu môi, uyển chuyển thước tha. Lúc này trước người nàng xuất hiện một cây thất huyền cầm có chút cũ kỹ, nâng tinh tế quan sát xiêm áo  Nam Tuyết Y, vừa ước mơ vừa hâm mộ.

Hoàng sam thiếu nữ là nữ nhi của chủ thuyền, sau khi Nam Tuyết Y lên thuyền liền chú ý đến tiểu cô nương quen mặt này, nhưng mà nàng xác thực là lần đầu tiên nhìn thấy nàng. Nam Tuyết Y mang theo người trong trang đi thủy lộ Trường Giang cũng không phải một lần hai lần nữa,  thuyền phu nào thành thật đáng tin cậy, nhà ai có mấy người nàng đều rõ như lòng bàn tay.

Nếu không phải kéo theo hai người bị thương, thân thế lại không thể cho ai biết, Nam Tuyết Y căn bản sẽ không lựa chọn hai chiến thuyền điều kiện tốt nhất này.

“Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng.” Thuyền nữ nhìn Nam Tuyết Y ngâm một câu thơ :” “Phảng phật hề như khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề như lưu phong chi hồi tuyết… Từ phú của tổ tiên nói đó là kiếm tiên tỷ tỷ đi!”

Nam Tuyết Y vô cùng kinh ngạc, cười nói: “Muội muội quá khen, ngươi cũng biết ta?”

Thuyền nữ lập tức nhếch miệng cười to, nhãn thần sáng lạn như hoa đào: “Dĩ nhiên rồi, ta đối với kiếm tiên tỷ tỷ ngưỡng mộ đã lâu! Chú Kiếm Sơn Trang ai không biết ai không nghe a! Nam gia nhị tiểu thư là một kỳ tài đúc kiếm, lớn lên lại khuynh thành tuyệt sắc, ngay cả trang chủ ca ca của ngươi cũng không nỡ để ngươi xuất giá. Có người nói mấy năm nay quan lại công tử đến cầu thân, võ lâm thế gia, đều có thể xếp thành hàng dài.”

Nàng nói cực kỳ khoa trương, Nam Tuyết Y lắc đầu cười yếu ớt: “Hắn nào có luyến tiếc ta, chỉ sợ là luyến tiếc thuật đúc kiếm của ta!”

Thuyền nữ lập tức tỏ vẻ kinh ngạc: “Thì ra là thực sự a! Đồn đãi Chú Kiếm Sơn Trang nữ đệ tử sau khi lấy chồng sẽ không thể tiếp tục đúc kiếm nữa, hơn nữa còn là lập huyết thệ!”

“Đó là dĩ nhiên vì không thể đem tuyệt kỹ đến nhà trượng phu được.” Nam Tuyết Y chăm chú nhìn ánh mắt thuyền nữ, lại kiên trì giải thích: “Thế đạo loạn lạc, người người thượng võ, xem kiếm như mạng. Nếu như thuật đúc kiếm của Nam gia truyền ra ngoài, chúng đệ tử trong trang không phải sẽ chết đói sao. Bất quá muội muội…. Ngươi từ chỗ nào nghe được lời đồn như vậy?”

Thuyền nữ mặt ửng đỏ, ngượng ngùng cười nói :” Bởi vì ta hiếu kỳ a, từ nhỏ đã thích hỏi thăm kỳ văn dị sự trên giang hồ, rất thú vị!! ta lại giúp đỡ gia gia làm thuyền nữ, thỉnh thoảng nghe khách đi thuyền từ trời nam đất bắc nói chuyện, dĩ nhiên sẽ biết. Trên giang hồ các môn phái  ngư long hỗn tạp, ta cảm thấy hứng thú chính là Chú Kiếm Sơn Trang nga!”

Nam Tuyết Y hơi ngẩn người,  đôi mắt đen láy thâm trầm một chút cười khổ nói: “Muội muội thực sự hiểu lầm, chúng ta Chú Kiếm Sơn Trang…. Sợ rằng không tính là môn phái nào cả.”

Từ lúc ca ca Nam Thiểu Khanh mười lăm tuổi kế thừa chức vị trang chủ, thu nhận môn đồ đồng thời cũng đem môn đồ trở thành nhân công mà sai sử. Nam Thiểu Khanh tiêu xài vạn kim trong trang xây dựng xưởng luyện đúc binh khí rất lớn,  kiếm phân cửu đẳng, dùng giá mấy vạn kim ngân bán cho thế lực khắp nơi trên giang hồ, hoặc là quan lại hào môn. Bởi vì thuật đúc kiếm của Nam gia độc nhất vô nhị, kiếm có linh tính lại không gì đỡ nổi, cho nên vô luận bạch đạo hắc đạo, khắp nơi đều dựa vào uy vọng của sơn trang cùng tuyệt thế thần binh. Vì vậy trang chủ Nam Thiểu Khanh bắt đầu thiết lập quan hệ với thế lực khắp các nơi, vì sơn trang đạt được lợi ích lớn nhất.

— cho nên Chú Kiếm Sơn Trang nghiễm nhiên giống như “gian thương” thời loạn thế, càng lúc càng cách xa ước nguyện ban đầu  là phát huy mạnh võ học phát huy mạnh kiếm đạo.

Nam Tuyết Y chìm đắm trong u sầu bất chợt, mặc cho thuyền nữ hoạt bát kia liên tục hỏi vài vấn đề về Chú Kiếm Sơn Trang, nàng vẫn yên lặng không đáp.

Thuyền nữ lập tức im tiếng, sau đó cẩn cẩn dực dực kéo kéo góc áo Nam Tuyết Y: “Có phải ta nói nhiều khiến tỷ tỷ không vui rồi không? Vậy không nói những chuyện này thì được rồi, hai tiểu hài tử ngươi dẫn theo có khỏe không? Còn sống đi?”

“Nam hài tám phần là không xong.” Nam Tuyết Y chau mày:”Còn nữ hài kia…. Vừa mới ngủ.”

Thuyền nữ ngầm hiểu gật đầu, sắc mặt biến hóa rất nhỏ ngay cả Nam Tuyết Y cũng không phát giác.

Nam Tuyết Y vừa nghĩ đến Mộ Phi trong lòng liền tức giận, cuối cùng cũng đem cái tiểu phiến toái kia hống ngủ rồi, vẫn là cùng thuyền nữ tuổi tác xấp xỉ trò truyện mới cảm thấy được trên đường bớt buồn chán. Nàng ngồi xuống đối diện thất huyền cầm của thuyền nữ, cười hỏi: “Muội muội năm nay bao nhiêu tuổi? Tên gọi là gì ?”

Đôi mắt xinh đẹp của thuyền nữ nheo lại, ngượng ngùng: “Ta mười sáu rồi, tên là Trương Thúy Nhi. Gia gia ta chính là lão thuyền gia Trương bá a, tỷ tỷ hẳn là biết đi?”

Nam Tuyết Y ánh mắt sáng ngời, lúc này mới hoàn toàn buông xuống cảnh giác: “Biết a,  Trương bá trước kia luôn nhắc đến tôn nữ của hắn rất ngoan rất hiếu động, hôm nay cuối cùng cũng có duyên gặp gỡ rồi.” Nam Tuyết Y nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve  trên huyền cầm của Thúy nhi, ôn nhu nói :” Đến Du Châu sợ rằng còn phải phiêu bạt trên sông hai ngày, thực sự có chút buồn chán. Trước đây nghe Trương bá nói giọng hát của Thúy nhi đặc biệt êm tai, lại biết ngâm thi hiểu âm luật, không hề thua kém tiểu thư khuê các chút nào. Như vậy đi, muội muội cho ta mượn cầm này dùng một lát, ngươi xướng ta đàn, cũng để viết thời gian.”

Hô hấp của Thúy nhi bị kiềm hãm, ngưng động trước nụ cười động lòng người trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Không nói hai lời liền đem thất huyền cầm nâng đến trong lòng Nam Tuyết Y, hưng phấn đến hai mắt tỏa ánh sáng: “Vậy tỷ tỷ muốn nghe từ khúc nào, ta liền xướng bài đó.”

Nam Tuyết Y gật đầu buông xuống ánh mắt, đầu ngón tay đã lẳng lặng vuốt phẳng dây đàn :”Tùy ý xướng bài nào cũng được…”

“Kim tịch hà tịch hề, khiên chu trung lưu. Kim nhật hà nhật hề, đắc dữ vương tử đồng chu.”

Nàng xướng chính là thủ khúc 《 Việt Nhân Ca 》. Giọng hát linh hoạt uyển chuyển, tươi đẹp như thủy liên,  lay động nhân tâm.

“Mông thụ hảo hề, bất tí cấu sỉ. Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề, đắc tri vương tử …..”

Trong hỗn loạn Mộ Phi nghe thấy tiếng hát, sau đó nàng tỉnh dậy, thuyền vẫn như cũ lay động, tịch dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nàng. Nàng lại dần dần nghe thấy tiếng đàn thanh thoát, mịch mịch cô tĩnh lại phảng phất ưu sầu của một đời phồn hoa. Mộ Phi tinh tế nghe, nàng thuở nhỏ ở trong cung tiếp thu giáo dục tốt nhất, cầm kỳ thư họa cung tiễn mọi thứ sở trường. Trong cung thiết yến nghe khúc, sanh ca khởi vũ nàng cũng đã nghe qua rất nhiều cái gọi là làn điệu phong nhã, cùng xướng từ vì hoàng đế ca công tụng đức.

Mà ở lúc chiều tà như vậy, Mộ Phi lần đầu tiên nghe được tiếng đàn cùng tiếng ca đơn giản thuần túy như vậy, giống như thực sự thấy được Việt Nữ cùng Ngạc Quân thuật lại : Khuôn mặt Việt Nữ đỏ ửng ngượng ngùng cùng tiếng hát ấm áp kéo dài không dứt, nam tử đứng ở mũi thuyền lơ đãng thoáng nhìn, nắm bắt được tâm hồn cháy bóng của thiếu nữ, nhận được một thủ khúc sâu sắc.

Nam Tuyết Y theo tiếng hát của thuyền nữ rơi vào giai cảnh, tiếu ý hàm súc, ánh mắt thanh lãnh cũng có thêm một ta quyến rũ. Chỉ thấy bàn tay thon thả của nàng khảy huyền cầm, nhu âm thoát ta từ bàn tay nàng. Đến cuối cùng một câu xướng, cũng theo đó ngâm xướng phụ họa

“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri….”

Khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, Nam Tuyết Y quay đầu lại nhìn, liền phát hiện Mộ Phi đang tựa người trước khoang thuyền. Nữ đồng mười tuổi tóc đen buông xuống vai, thân khoác váy bào tuyết sắc của nữ tử, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh bị ánh nắng chiều xuống nổi lên một chút ửng đỏ.

Không biết là có phải nhất thời ảo giác hay không, Nam Tuyết Y phát hiện khóe môi Mộ Phi nhếch lên,  khiến má phải lộ ra đồng tiền nhỏ bé. Nàng thế nhưng lại nở nụ cười? Cứu nàng mấy ngày không phải khóc nháo liên tục chính là thần sắc ngây dại, hôm nay rốt cục nở nụ cười? Tuy rằng nụ cười kia nhạt đến như có như không, khó có thể phát hiện lại khiến cả người  nàng đều trở nên có sức sống, giống như một lần nữa có lại sinh mệnh.

“Ngươi tỉnh?” Nam Tuyết Y vô cùng kinh ngạc nói, vẻ mặt vô cùng nhu hòa.

Mộ Phi lúc này mới lấy lại tinh thần ý thức được Nam Tuyết Y cùng hoàng sam thuyền nữ đang chăm chú nhìn nàng, chính nàng cũng không ý thức được nụ cười kia thoáng qua rồi biến mất, vẻ mặt  Mộ Phi có chút mất tự nhiên, nàng không biết có nên hướng Nam Tuyết Y mở miệng  hay không. Nàng muốn hỏi cơm tối của nàng ở nơi nào, Mộ Phi rất đói, đói đến cả người không còn chút sức lực nào váng đầu hoa mắt.

Mộ Phi mím môi, nhất quán tâm tính quật cường khiến nàng không mở miệng được. Vừa nghĩ đến Nam Tuyết Y đối với nàng ‘ỷ lớn hiếp nhỏ” , nàng lại càng không muốn nhận sự thương hại từ nàng. Vì vậy Mộ Phi một câu cũng không nói, xoay người trở về khoang thuyền, bước chân lảo đảo.

Nam Tuyết Y cũng không để ý tới nàng, tự mình cùng thuyền nữ tiếp tục nói chuyện phiếm. Đến lúc mặt sông hiếm đỏ, thu thủy trường thiên, bóng đêm dần dần buông xuống.

……………………………………

Đêm trừ tịch, Mộ Phi theo Nam Tuyết Y đến Chú Kiếm Sơn Trang.

Sau khi thuyền đến Du Châu liền thúc ngựa một đường hướng phía tây, qua Thanh Mộc Quan đến Thục. Trải qua bảy ngày đường thủy hai ngày đường bộ bôn ba, hai mươi con tuấn mã cùng hai cỗ xe ngựa. Trong đó một chiếc cho Thiếu trang chủ nghỉ ngơi, một chiếc khác dàn xếp cho hai tỷ đệ Mộ Phi.

Một đường phong trần sợ hãi, Mộ Phi một chút cũng không rời mà ôm lấy đệ đệ trọng thương hôn mê. Tiểu Mộng Linh gần như toàn thân đều bị quấn băng vải, hai  vết thương trí mệnh trên người , tiểu thương mười lăm chỗ, bởi vì lo lắng phía sau có truy binh cho nên xe ngựa vẫn không cách nào dừng lại vì hắn hảo hảo trị thương. Nam đồng sáu tuổi bị áo cừu cùng chăn nhung  gắt gao bao lấy thân thể nhỏ bé vẫn lạnh như băng.

Đầu Mộ Phi thật sâu chôn ở trước ngực ấu đệ, trong xe ngựa xóc nảy lắng nghe lắng nghe tiếng tim đập yếu ớt. Phụ hoàng băng hà, Hoàng Hậu soán quyền, Dung phi chết oan, thái tử bị phế, công chủ lưu vong. Một loạt kinh thiên biến cố khiến Mộ Phi cảm thấy trái tim mười tuổi của  bản thân đã đau nhức đến chết lặng, không có cái gì không thể tiếp nhận nữa.

Chỉ có ân nhân cứu mạng thường xuyên lộ ra ánh mắt thương tiếc, cùng trúc trắc thân thiết muốn nói lại thôi thì tâm tình của Mộ Phi mới có thể cảm giác thoải mái một chút, cảm giác thả lỏng một chút. Cho dù là sau khi rời thuyền cùng Nam Tuyết Y giao lưu rất ít, nhưng chỉ cần Mộ Phi vén rèm lên nhìn thấy thiếu nữ bạch y tựa như kinh hồng cưỡi ngựa ở phía trước, bóng lưng tiêm gầy cùng bảo kiếm kiên cố trong tay, Mộ Phi sẽ cảm thấy an toàn không gì sánh được.

Sương đêm bao phủ Bích Vân Sơn, mỹ đến tựa như một thế giới khác.

Thị nữ ngoài xe ngựa nhắc nhở “đã đến Sơn trang”. Mộ Phi cẩn cẩn dực dực ló đầu ra khỏi rèm xe, quả nhiên, Nam Tuyết Y dẫn đầu nhân mã chậm rãi xếp thành một hàng. Móng ngựa bước qua một cây cầu gỗ hai mặt bị nước bao quanh. Cầu gỗ rất dài rất dài, mặt nước hia bên giống một hồ nước trong tay áo, nước gợn trong suốt, phản chiếu đầy trời tinh tú, ánh trăng trong sáng.

Cuối cầu gỗ, đầu tiên đập vào mắt chính là một khối thông thiên cự thạch dài rộng mấy trượng. Tảng đá lớn này cô xưa nặng nề, trong bóng đêm vẫn mơ hồ lộ ra ánh sáng lạnh màu nâu không giống bình thường, thiên liêng mà trang nghiêm. Càng làm cho người kinh sợ chính là giữa cự thạch cắm một thanh cự kiếm, nếu nói là trong đá có kiếm, chi bằng nói là một thanh thần kiếm từ trên trời rơi xuống, khai thiên tích địa, đem khối thông thiên linh thạch chém thành hai nửa.

Tảng đá này hàm ý sâu sắc,  trên Thần kiếm còn có văn tự khắc quanh, khắc ” Âu Dã Tử thánh kiếm chi thạch.”

Đôi mắt Mộ Phi trợn tròn, xem đến ngây ngẩn, vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ.

Dọc theo cầu gỗ ” Kiếm Thánh thạch” Chia làm hai đường, hình thành một đường tròn sau khối đá. Nhân mã cũng theo đó chia làm hai đường, sau đó một lần nữa tụ hợp sau Kiếm Thánh thạch. Đi qua thánh thạch đó là đại môn Chú Kiếm Sơn Trang.

Đó là một tòa đại môn bạch ngọc cao tới ba tầng, toàn bộ đều được điêu khắc từ một khối ngọc, oánh bạch hoa mỹ lại không mất trang nghiêm. Ở giữa là hai tấm biển kim sắc, đề chữ “Chú Kiếm Sơn Trang” cùng “Càn Khôn Lâu”. Mộ Phi ngẩng đầu ngưỡng vọng, tầm nhìn càng thoáng đãng rõ ràng. Chỉ thấy sơn trang này tựa lưng vào Bích Vân Sơn, phương viên có hơn nghìn mẫu. Chính lâu tên gọi “càn khôn” chậm rãi mở cửa, hai bên chính lâu có tường viện  vây quanh, mái ngói tinh mỹ, xa hoa xuất chúng, cổ thụ um tùm.

Chú Kiếm Sơn Trang nghiễm nhiên không phải trang viên duy nhất  dưới chân Bích Vân Sơn. Đúng lúc gặp ngày trừ tịch,  sâu trong Thanh Sơn đều là thôn xóm tiểu trại, vạn nhà thắp đèn, tiếng pháo lúc ẩn lúc hiện, người thân chất phát, nơi đây tựa như thế ngoại đào nguyên. Mà chính lâu cũng treo đầu hồng đăng như sao trời, tràn ngập không khí lễ hội, thịnh thế phồn hoa.

Cảnh trí cùng kiến trúc như vậy, đặt trong hoàng cung bất quá là một góc băng sơn. Mộ Phi bĩu môi, lại quen tính mà phát ra tư thái kiêu ngạo. Bóng trắng kinh hồng phía trước thả người xuống ngựa, mọi người cũng đều xuống ngựa cung kính đợi lệnh.

Mộ Phi được tiểu thị nữ đỡ xuống xe, nàng nhìn thẳng phía trước, nhịp tim bỗng nhiên không hiểu sao lại trở nên thấp thỏm.

Chỉ thấy chủ nhân chân chính của sơn trang đứng trước Càn Khôn Lâu, chờ đợi đã lâu.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!