Phi Sắc Khuynh Thành – Chương 3

Nàng tinh tế đánh giá dung mạo khi ngủ của Mộ Phi.

Dưới ánh mặt trời đôi mi dài lại mảnh, sau khi rửa sạch vết máu khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cục lộ ra da thịt nguyên bản trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng, nhu hòa nhẵn nhụi, như nụ hoa đặt trong tuyết. Chân mày tựa như trăng non, chiếc mũi rất tinh xảo, môi mỏng mà căn đầy, vẻ tái nhợt cùng đã dần khôi phục trở lại huyết sắc bình thường. Mộ Phi trước mắt rất giống một con búp bê nhỏ da trắng môi anh đào.

Quả nhiên không phải hài tử nhà bình thường có thể dưỡng ra được, ngâm trong gió thu ngọc lộ, phủng trong mây xanh cao ngạo thiên chi kiêu nữ , không còn gì hơn được!

Nam Tuyết Y nhàn nhạt cười, khăn mặt ấm trong tay tiếp tục chậm rãi lau nhẹ gương mặt của nàng, hài tử này đã hôn mê ba ngày chưa tỉnh lại, nàng cũng ba ngày một tấc  không rời mà chăm sóc Mộ Phi. Nàng dẫn theo đệ tử sơn trang, từ Cửu Cung thâm sơn một đường mang theo hai hài tử bị thương tìm y hỏi dược, lại vội vàng  che giấu hành tung. Rốt cục đến được Kinh Châu liền vội vội vàng vàng lên thuyền qua sông, nam đồng sáu tuổi thương thế rất nặng chỉ còn một hơi thở cuối cùng, đành xem trời cao tạo hóa.

Nam Tuyết Y nghĩ phải mau chóng trở về Chú Kiếm Sơn Trang trên Bích Vân Sơn ở Thục. Nàng cũng biết bản thân lần này đã nhiều chuyện, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ vốn dĩ chính là phẩm đức của người luyện võ, nàng mặc kệ hai hài tử này là bối cảnh đáng sợ không chạm được gì đó, thử hỏi ai có thể trơ mắt nhìn một đám nam nhân  tự xưng cao thủ ra tay với hài tử vô tội. Loại chuyện cực kỳ tàn nhẫn này, nàng Nam Tuyết Y vô luận như thế nào đều không thể khoanh tay đứng nhìn!

Nếu đã làm, tuyệt không hối hận!

Trong đôi mắt nhu hòa của Nam Tuyết Y hiện lên một tia ngoan tuyệt, tiếp tục động tác trên tay dùng khăn mặt không ngừng lau mồ hôi trên trán Mộ Phi, hình như động tác hơi mạnh, Mộ Phi nhất thời giật mình tỉnh giấc.

Bốn mắt nhìn nhau, ký ức mờ mịt lập tức bài sơn đảo hải mà đến: nương hô lên tên của Đông Phương Đoan Hoa ngả xuống đất mà chết, sát thủ thần bí như quỷ ảnh, đệ đệ bị đâm xuyên thân thể, thiếu nữ vung kiếm như tiên tử, đông nghịt người xa lạ, dãy lụa lăng không từ cửu thiên mà đến.

Là nàng, là tiên nữ tỷ tỷ, Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn !

Nam Tuyết Y không biết hài tử này nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy thông thấu kia gắt gao nhìn bản thân, dần dần ẩm ướt, dần dần thê lương. Ngay lúc nàng cho rằng Mộ Phi lại muốn khóc, hài tử này lại đột nhiên từ trong chăn ngồi dậy, ôm chặt lấy chăn bông quấn bản thân thành một con nhộng. Nàng bất ngờ trở nên khẩn trương, trong mắt đều là sợ hãi. Chỉ thấy thân thể gầy yếu không ngừng lui về phía sau, thẳng bức bản thân lui vào góc tường.

“Ngươi làm gì vậy ?” Nam Tuyết Y cả kinh nói.

“Đi đi, ngươi đi đi!” Hài tử mười tuổi lớn tiếng hô khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, : “Tránh xa ta một chút, đi đi.”

Sợ hãi đề phòng đến mức này sao! Nam Tuyết Y nhất thời không có gì để nói, hảo ý cứu nàng chăm sóc nàng, đổi lấy chính là vừa mở mắt ra liền đuổi người. Nam Tuyết Y không nghe theo không buông tha mà ngồi xuống đầu giường, ánh mắt lưu chuyển, nỗ lực xuất ra một chút ôn nhu thân thiết, mỉm cười :” Ta đáng sợ như vậy sao?”

Nàng rất xinh đẹp, thậm chí đẹp giống như một đạo quang mang ấm áp, có chỗ nào khiến người sợ hãi. Nhưng Mộ Phi không biết bản thân làm sao vậy, nàng chính là muốn chạy trốn chính là rất sợ! Mộ Phi sợ hãi lui lại bên mép giường, tựa vào một tấm ván gỗ rất nặng đến khi hoàn toàn không có đường lui. Nàng run rẩy, bỗng nhiên tránh né ánh mắt vô cùng lo lắng của Nam Tuyết Y, cảnh giác quan sát bốn phía.

Trướng mỏng bằng tơ lụa, gia cụ bằng gỗ, thảm da cừu, cửa sổ khắc hoa cùng huân hương lượn lờ bốc lên trong phòng. Mà ván giường dưới thân cũng cứng đến khó có thể ngồi, chăn bông cùng gối đầu có chút thô ráp thiếu mềm mại, mà xiêm y bản thân mặc trên người cũng… xiêm y vải thô nguyên bản dính đầy bùn đất cùng vết máu từ lâu đã thay ra, hiện tại là  một thân tố nhung thêu hoa, tay áo rất dài, phần eo lỏng lẻo, hiển nhiên…. Là xiêm y của nữ tử thành niên.

“Đây……”. Mộ Phi rốt cục xốc chăn lên, bàn tay nhỏ bé vuốt ve y phục mềm mại mà xa lạ, hoảng hốt nói :” Ta đang ở đâu? Đệ đệ ta đâu?”

“Ngươi ở trên thuyền, đệ đệ của ngươi đang ở một chiếc thuyền khác.” Nam Tuyết Y lời ít mà ý nhiều đáp, lạnh lùng nhìn nàng một cái lười nhiều lời giải thích.

“A?” Mộ Phi sừng sờ nhìn nàng, thì thào nói :” Linh Nhi không chết, Linh Nhi không có việc gì đúng không! Thật tốt quá, thật tốt quá…..”

Nam Tuyết Y buông xuống ánh mắt, không biết nên làm sao đáp lại. Hai người nhìn nhau trầm mặc không nói sau đó liền nghe thấy được tiếng nước xào xạc, gian phòng nhỏ trên thuyền này quả nhiên đang bình ổn chuyển động trên sông.

“Vậy…. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết chiến thuyền này đi đến đâu sao?” Mộ Phi xoắn ngón tay, cách một lúc mới nâng ánh mắt nhìn Nam Tuyết Y, dò xét hỏi.

“Chúng ta hiện tại đang qua Tam Hiệp, đến Du Châu thì cập bờ, sau đó cưỡi ngựa đến Bích Vân Sơn.” Nam Tuyết Y không nhanh không chậm nói, khom thắt lưng vặn khăn mặt trong tay vào bồn nước ấm: “Ta muốn dẫn ngươi đi Chú Kiếm Sơn Trang, đó là nhà của ta. Nếu ta đã cứu ngươi  thì nhất định bảo vệ ngươi chu toàn, không để người khác lại làm hại ngươi, hiểu không?”

“Nga…..” Mộ Phi trong lòng có một chút rung động, lời này nghe đến khiến mũi nàng chua xót, khổ sở đến nhất thời có chút hít thở không thông. Nàng muốn mở miệng tạ ơn ân cứu mạng, lại phát hiện bản thân căn bản không cách nào sắp xếp được ngôn ngữ. Nàng mười năm trước đây sống trong gia đình đế vương, chưa bao giờ từng nói qua một câu “tạ ơn” đối với người nào.

Giữa lúc Mộ Phi ngồi trên giường không biết như thế nào cho phải, đã thấy đến gần tay cầm băng vải cùng hai bình thuốc bột kỳ quái từng bước đến gần, Mộ Phi sợ đến lại muốn thu chặt chăn bông quấn quanh người, lại bị Nam Tuyết Y vươn một tay ra kéo chăn đi. Tiểu công chúa mười tuổi chưa từng bị người đối đãi như vậy, trong lúc  quá sợ hãi nàng co chân ôm lấy hai đầu gối, giương giọng hô lên :” Ngươi lại muốn làm gì!”

“Đổi dược trên vai cho ngươi.” Nam Tuyết Y chỉ cảm thấy bản thân đã đủ kiên trì rồi, liền đưa tay cởi xiêm y của Mộ Phi, Mộ Phi lập tức luống cuống, đỏ mặt liều lĩnh kéo lại, hai tay giao nhau vung loạn :”Đừng, đừng chạm vào ta! Ngươi đi đi! Đi đi.”

Không ngờ Mộ Phi la hét đến một nửa, vai phải lại bị đau đớn bén nhọn đánh tới khiến cánh tay nàng treo giữa không trung, nàng mím môi, đúng là đau đến ngay cả muốn hét đều hét không ra. Hàng mi dài thấm ướt, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Nam Tuyết Y vừa nhìn liền biết nàng làm sao rồi, bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem ngươi xem, không thành thật ngồi yên, vết thương rách ra rồi đi!”

Mộ Phi nuốt nước mắt cả người run rẩy, chỉ có thể giống như tượng gỗ ngồi yên bất động lần đầu tiên chấp nhận người xa lạ đến gần, tùy ý Nam Tuyết Y cởi y phục của nàng,  bờ vai gầy yếu có một miệng vết thương dài vài tấc. Băng vải vốn dĩ đã bị máu thẩm thấu, đỏ đến kinh người.

“Không cho chạm vào ta, ai đều….không được chạm vào ta!” Mộ Phi chịu đựng đau đớn, khớp hàm cắn đến chặt chẽ những vẫn nói, vô lực phản kháng. Nam Tuyết Y nhìn nàng, lại xem kỹ chỗ vết thương, cầm trong tay một lọ thuốc bột hung hăng rắc lên.

Mộ Phi như bị cực hình nức nở giãy dụa, muốn tránh đi nhưng một khi động toàn thân lại đau nhức khó nhịn. Nam Tuyết Y thấy thế, hừ lạnh một tiếng :” Không cho chạm vào ngươi? Nếu như không cho ta chạm vào ngươi, sợ rằng ngươi đã chết rồi!”

Lời của nàng xác thực không sai, nhưng một phen nói không lựa lời của nàng lại khiến Mộ Phi cảm thấy bi thương hơn nữa. Tràn ngập đau xót cùng cô tịch vì mất đi song thân che chở, mất đi địa vị công chúa cay đắng dường như thấm vào máu lưu chuyển quanh thân, mỗi một giây đều chảy qua ngủ tạng, nhắc nhở nàng ác mộng này là sự thật không thể chống lại.

— thì ra, nàng không bao giờ có thể là tiểu công chúa ngưỡng mặt hất hàm sai khiến mọi người nữa, nàng đã không còn chỗ dựa, mặc cho người định đoạt.

Nam Tuyết Y lưu loát băng lại vết thương cho Mộ Phi, nhìn thấy hài tử này thế nào đột nhiên cam chịu trong lòng tràn đầy bất mãn cùng tiếng khóc cũng nuốt trở lại, nhất thời trầm mặc đến khiến kẻ khác có chút lo lắng.

Trong lúc bầu không khí lần thứ hai giằng co, bốn thiếu nữ bạch y bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa khoang thuyền, sau đó trực tiếp bước đến trước mặt Nam Tuyết Y. Một người trong số đó  âm thầm liếc mắt nhìn khuôn mặt vươn lệ của tiểu Mộ Phi đang ngồi đầu giường, cung kính bẩm báo với Nam Tuyết Y: “Thiếu trang chủ nên nghỉ ngơi rồi, nước nóng đã chuẩn bị, kế tiếp giao cho nô tỳ hầu hạ đi.”

Nam Tuyết Y dừng một chút, mặt không biểu tình nhìn Mộ Phi. Mộ Phi vừa một trận khẩn trương, đang muốn âm thầm vươn tay nắm lấy chăn bông bị Nam Tuyết Y ném một bên giường, thiếu nữ xinh đẹp trước mặt lại đột nhiên đứng lên, hai tay vươn về phía về nàng! Mộ Phi cả kinh không kịp phản ứng, cả người đã bị Nam Tuyết Y ôm vào trong ngực, kiên quyết bế lên.

Tiểu thị nữ bên cạnh đều cả kinh hấp một hơi, Nam Tuyết Y có chút cố sức mà xê dịch bước chân, xem như không có gì mà nói một câu :”Được rồi, không tính rất nặng.”

Mộ Phi vừa sợ vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng rồi lại xanh, nghẹn lời nhìn đăm đăm. Chỉ thấy nàng dùng sức khua loạn trên người Nam Tuyết Y, liều chết phản kháng giống như bị xâm phạm: “Buông ta ra, buông ta ra. Ngươi dám!”

Nam Tuyết Y cũng tức giận, nàng hận không thể hai tay buông lỏng đem tiểu phiền toái quật cường lại được nuông chiều này ném ngã trên mặt đất! Khuôn mặt hai người dán quá gần, thiếu nữ Chú Kiếm Sư (người đúc kiếm ) Hung hăng trừng Mộ Phi , ánh mắt này giống như hai đạo sấm sét lăng không đánh xuống, khiến Mộ Phi sợ hãi lập tức yên lặng, tiên nữ tỷ tỷ tức giận….. Thật đáng sợ!

Trận kinh tâm động phách này đi qua, Nam Tuyết Y rất nhanh đem Mộ Phi ôm đến một gian phòng kín đáo trong khoan thuyền. Bốn bên chật hẹp, ánh sáng yếu ớt, ở  giữa đặt một bức bình phong hoa mai, phía sau bình phòng là mộc dũng nho nhỏ, nước nóng sôi trào hơi nước mông lung.

Nam Tuyết Y buông tiểu hài tử trong lòng ra, Mộ Phi vừa rơi xuống đất mới giác hai chân bản thân đau nhức mỏi nhừ, nàng suýt nữa không đứng vững, một tay cuống quít chống được mép mộc dũng, mặc cho Nam Tuyết Y so với nàng cao hơn một cái đầu vươn tay đến cổ nàng, không nhanh không chậm thay nàng cởi y phục.

Từ việc trên chiếc thuyền xa hoa  này có điều kiện tắm rửa, Nam Tuyết Y liền phân phó thị nữ mỗi ngày đều ôm Mộ Phi ngâm mình tắm rửa hai lần. Lúc nàng bị mai phục được mẫu thân bảo vệ, trên người mặc dù không bị vết thương lớn nhưng cũng có máu tụ bầm xanh toàn thân. Chỉ có ngâm trong dược thủy mới lưu thông máu tan vết bầm, mới có thể đi lại bình thường. Hôm qua Mộ Phi vẫn hôn mê không cảm giác được, hôm nay rốt cục tỉnh,  chăm sóc nàng đúng là không được thuận lợi như vậy!

Mộ Phi đôi mắt ngấn lệ, cảnh tượng trước mắt khiến tâm tình của nàng phức tạp thay đổi nhanh chóng trước nay chưa có, nói không rõ là cảm động hay là ủy khuất. Lúc này y phục trên người nàng cởi đến một nửa, người thay nàng cởi y phục cởi đến tay áo chợt dừng lại, Nam Tuyết Y hướng phía sau than thở: “Các ngươi quay về đi, hài tử này chỉ sợ sinh ra đã được nuông chiều, vẫn là để ta làm đi.”

Mấy bạch y thiếu nữ hơi kinh ngạc, vô thanh vô tức lui ra ngoài.

Nam Tuyết Y đặt một chiếc ghế nhỏ bên cạnh mộc dũng, Mộ Phi đứng lên ghế, thân thể trơn bóng ngâm vào trong mộc dũng.

Mộ Phi chìm trong nước lẳng lặng nhắm lại hai mắt đẫm lệ, thân thể  đau nhức rốt cục không còn run rẩy nữa. Nước vừa dâng đến ngực, nàng nỗ lực thả lỏng động tác, rất sợ làm nước bắn lên vết thương trên vai.

Hai người đối mặt nhưng không nói gì, Nam Tuyết Y tay cầm khăn mặt ở trong nước thay nàng lau, khuôn mặt tinh xảo yên lặng trong hơi nước mông lung, thanh lệ đến không gì sánh được. Mà nàng cũng dừng lại trên thân thể mềm mại non nớt của Mộ Phi, rơi vào trầm tư. Nàng dĩ nhiên sẽ cứu hoàng thất tiểu công chúa, nữ hài mười tuổi tinh thần yếu đuối như đóa hoa chưa nở mới mười tuổi đã gặp phải đại kiếp nạn, đột nhiên mất đi tất cả đôi cánh có thể che chở. Khi đó Nam Tuyết Y không cách nào nhìn thấu tương lại của nàng, sóng ngầm mãnh liệt đầy nguy hiểm, gắn bó cùng nhau trong năm tháng tịch mịch, còn có định mệnh đã định trong phi sắc truyền kỳ.

“Mộ Phi.” Nam Tuyết Y chợt mở miệng, nghiêm nghị gọi tên của nàng.

“Ân?” Mộ Phi ngẩng đầu, khăn mặt ấm áp lướt qua cổ của nàng, Nam Tuyết Y lại tựa như băng trôi, đông cứng bên tai: “Có chuyện ta nghĩ nói thẳng cho ngươi biết, tuy rằng rất tàn nhẫn nhưng đây là cái duy nhất ngươi có thể nắm chặt. Nghe, từ giờ trở đi ngươi phải học được quên, quên ngươi họ Trầm, quên phụ hoàng của ngươi mẫu của ngươi, quên thân phận thái tử của đệ đệ ngươi, quên hoàng cung, quên kinh thành, quên mười năm trước kia tất cả cao cao tại thượng, vinh hoa phú quý!”

“Nếu như ngươi không thể quên.” Nam Tuyết Y quay đầu lại, nụ cười thanh lãnh :” Như vậy cho dù ta cứu ngươi ra khỏi hố lửa, thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có một ngày tự mình nhảy vào!”

Mộ Phi cái hiểu cái không mà kinh ngạc, ánh mắt từ trên người Nam Tuyết Y di chuyển đi, gắt gao nhìn vào hư không. bàn tay nhỏ bé đột nhiêu chuyển động trong nước, hai hàng thanh lệ tràn mi tuôn ra, từng giọt rơi vào trong nước ấm.

“Thế nào lại khóc rồi?” Nam Tuyết Y vội vàng dán đến gần nhìn nàng, ngón tay ướt sũng lau lệ trên mặt Mộ Phi, trong lòng bỗng nhiên có một chút hối hận. Nàng nhất thời nóng lòng nên đã quên Mộ Phi chỉ là một hài tử mười tuổi, hiện tại nàng dường như lúc nào cũng khắc khắc đều sợ hãi run rẩy như chim sợ cành cong. Nàng cần hẳn là một vòng tay thoải mái, là một người đứng bên cạnh nàng nói cho nàng tất cả đều đã qua đi, cổ vũ nàng sống tốt.

Nam Tuyết Y thì ngược lại, hiển nhiên không làm tốt.

“Phi Nhi?” Nam Tuyết Y kéo khóe môi, ngay cả ánh mắt đều thấm ra nhè nhẹ ôn nhu, nỗ lực dùng ngữ khí rất thân thiết hống nàng. Nam Tuyết Y trong lòng tiếc nuối, bản thân thực sự hoàn toàn không có kinh nghiệm hống tiểu hài tử a!

“Ngươi gọi ta là gì?” Mi tâm Mộ Phi nhăn chặt :” Đó là cách gọi của phụ hoàng mẫu phi!”

“Vậy… Vậy ngươi có thể xem ta như nương của ngươi a!” Lời vừa ra khỏi miệng ngay cả Nam Tuyết Y đều chịu không nổi nữa, chỉ cảm thấy da mặt mình chốc lát đã dày thêm ba lớp.

“Không……” Mộ Phi cúi đầu, trong thanh âm tinh tế mềm nhẹ lộ ra chấp nhất khó có thể lay động :” Ngươi là tiên nữ tỷ tỷ. Ngươi võ công cao như vậy, ngươi rõ ràng không phải người phàm,  lại càng không phải nương của ta!”

Nam Tuyết Y dở khóc dở cười bất động tại chỗ, khuôn mặt giận đến phiếm hồng, bên tai đều nóng đỏ như hồng ngọc. Sau đó nàng hung hăng cầm khăn mặt tiến đến mép thùng, giận đến cực điểm mà  vươn tay kéo hài tử lên: “Ngươi….. Võ công cao cường thì không phải người  sao? Hài tử này, là khen ta hay là chế nhạo ta?!”

“A! Ngươi đừng kéo ta, đau! Ta đau!”

Chỉ nghe phía sau bình phong bọt nước bắn tung tóe, cùng tiếng sóng nước bên ngoài khoang thuyền dung hợp một chỗ. Tiếng động trong phòng tắm vang lên, thật lâu không lắng xuống.

Recommended Articles

1 Comment

  1. Dưỡng thành văn? Thú vị nha :3

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!