Hoán Đổi Ảnh Hậu – Chương 8

Nguyễn Dạ Sênh dĩ nhiên không dám làm thử.

Phàm là nữ minh tinh, không một ai không luyến tiếc gương mặt cùng vóc dáng của mình. Lúc đóng phim vô ý té ngã, trước tiên cũng là bảo vệ khuôn mặt, đó đã trở thành một loại bản năng. Nguyễn Dạ Sênh hôm nay tuy rằng đã khoác lên tấm da của Hề Mặc, ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng đối với khuôn mặt cùng vóc dáng vẫn yêu cầu rất khắt khe.

Vì vậy Nguyễn Dạ Sênh sau này cũng chỉ ăn với phân lượng cô cho rằng hợp lý.

Hề Mặc chờ Nguyễn Dạ Sênh ăn xong, nói: “Thu dọn đi.”

Nguyễn Dạ Sênh nhìn cô quả nhiên vẫn là dáng vẻ nữ vương ra lệnh, ngoài miệng ngược lại cũng không nói gì, lưu loát thu dọn xong, Hề Mặc đến nhận lấy túi plastic đem ra ngoài ném.

“Đợi ta trở lại,  mở cửa cho ta.” Hề Mặc cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

“Nô tỳ cung tiễn Hoàng hậu nương nương. Đừng nói mở cửa,  lát nữa nhất định quỳ xuống nghênh tiếp.” Nguyễn Dạ Sênh ở phía sau cười híp mắt.

Hề Mặc rất muốn mạnh tay đóng sập cửa để cửa đập vào mặt Nguyễn Dạ Sênh, bất quá đây là bệnh viện cần duy trì yên tĩnh,  nên cô vẫn vô cùng nhẹ nhàng đem cửa phòng khép lại, chỉ là lúc khép lại bàn tay cầm nắm cửa run lên ba lần.

Lúc trở lại Nguyễn Dạ Sênh mở cửa cho Hề Mặc: “Nương nương ngài đã trở lại, nương nương ngài tự mình ném rác, nương nương ngài vất vả rồi.”

Hề Mặc liếc xéo cô: “Không cần quỳ xuống nghênh tiếp, thối lui đến bên cạnh bàn ăn đợi đó, ta có chuyện muốn nói.”

Nguyễn Dạ Sênh ngồi trở lại bên cạnh bàn, Hề Mặc ngồi xuống, mở ra giấy bút mang theo.

“Từ giờ trở đi, ta nói mỗi một câu đều rất trọng yếu, xin nhớ kỹ cho ta.” Hề Mặc nói.

Nguyễn Dạ Sênh một tay nâng má,  khuôn mặt nhiễm phong tình: “Ngươi nói.”

Hề Mặc cầm bút ghi trên giấy: “Sáng mai Lộ Thanh Minh sẽ đến đón ngươi chuyển viện, đó là bệnh viện tư nhân ký giả sẽ không vào được. Lộ Thanh Minh là người đáng tin cậy, ngươi nghe theo Lộ Thanh Minh an bài là tốt rồi, đừng để lộ sơ hở,  một khi có vấn đề gì, ngươi dùng điện thoại gửi tin nhắn liên lạc với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết phải làm như thế nào. Gửi tin nhắn xong, người liền xóa đi, đừng để lại dấu vết khiến người ta phát hiện.”

Nguyễn Dạ Sênh trái lại chăm chú lắng nghe, không hề lên tiếng.

Hề Mặc liếc nhìn cô, đối với sự chăm chú của cô tựa hồ cảm thấy hài lòng: “Sau khi xuất viện, ngươi tìm một lý do tạm thời ở tại công ty, tuyệt đối không thể quay về nhà của ta, ngươi cũng vào không được.”

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Nói cứ như ta rất muốn vào nhà của ngươi vậy?”

Hề Mặc: “……”

Ngươi chăm chú  lắng nghe giống như vừa rồi không nói lời nào sẽ chết sao!

Hề Mặc dừng một chút, giản lược viết xong bản chú giải, tiếp tục nói: “Tầng hai mươi bốn của công ty có phòng riêng của ta, có đôi khi ta sẽ nghỉ ngơi ở đó, nhưng thông thường ở lại không nhiều lắm, trong khoảng thời gian này ngươi sẽ ở lại đó. Đây là vị trí một số thứ trong phòng, ngươi làm quen một chút đừng để đến lúc đó lẫn lộn, thứ gì vị trí nào, đừng để lộn xộn, thiếu cái gì ngươi bảo Lộ Thanh Minh gọi người khác mua về. Trong két sắt còn có vài tấm thẻ, bên trong là tiền tiêu vặt dự phòng của ta.”

Nguyễn Dạ Sênh nghe thế, bắt đầu suy tư: ” “tiền tiêu vặt” này rốt cuộc là mấy trăm vạn.

Hề Mặc  vẫn tiếp tục nói: “Ngươi giữ lại hai thẻ trong số đó để dùng, gian phòng, két sát, mật mã hai tấm thẻ ngân hàng ta đều sẽ nói cho ngươi biết, cần phải nhớ cho kĩ, đừng lẫn lộn.”

Bản chất của Nguyễn Dạ Sênh thật ra cũng rất cao ngạo,  nhãn thần yên lặng thu liễm: “Mật mã thẻ không cần nói cho ta biết, ta cũng không dùng tiền của người khác. Ngươi tìm một cái cớ để Đường Đường mang đồ đạc từ nhà ta đến, sau đó chuyện lại cho ta là xong.”

Là của cô, thì chính là của cô.

Không phải của cô, thì không phải của cô.

Hề Mặc lãnh đạm nói: “Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đưa tiền cho ngươi dùng? Ta là cho chính thân thể của mình dùng. Ta ở đây nói cho ngươi biết, nếu đã dùng cơ thể của ta, cũng đừng ủy khuất nó dù chỉ một chút, cần cái gì, thì mua cái đó, đợi lát nữa ta liệt kê cho ngươi công việc cần chú ý hàng ngày, ngươi theo đó mà làm.”

Giá trị con người, địa vị, thu nhập của Hề Mặc trong giới cao đến đáng sợ, đồng thời chi tiêu cũng có quan hệ trực tiếp, nhất là cô trong cuộc sống lại là người yêu cầu vô cùng khắc khe. Nguyễn Dạ Sênh hiểu rõ bản thân hôm nay không cách nào thậm chí là xa không với tới, không xứng so sánh với cô, tiền của bản thân quả thật cũng không đủ duy trì hao phí của nhân vật đẳng cấp như cô, trầm mặc sau một lát, Nguyễn Dạ Sênh gật đầu.

“Nói chung ngươi tạm thời dùng đi, Lộ Thanh Minh cũng có thẻ của ta, hằng ngày tiêu dùng. Sau này ta sẽ nghĩ biện pháp chuyển tiền cho ngươi.” Hề Mặc thật ra cũng rất đau đầu.

Sau khi hoán đổi thân xác, rất nhiều chuyện cũng không thuận tiện.

Cho dù cô biết mật mã  và có chìa khóa nhà, nhưng hôm nay cũng không có cách nào danh chính ngôn thuận về nhà, đừng nói vào nhà, phỏng chừng mới vừa vào trong sân đã khởi động hệ thống cảnh báo rồi, còn phải xem chừng ký giả thỉnh thoảng ẩn hiện trước nhà mình. Cô mang khuôn mặt của Nguyễn Dạ Sênh, một mình lén lút vào nhà Hề Mặc, bị ký giả chụp được quả thực là trời sập rồi.

Những thứ quan trọng dĩ nhiên đều để ở nhà. Các loại tài khoản cất giữ tiền trong nhà tạm thời không dùng được, thu nhập mỗi ngày càng không cần nói, Nguyễn Dạ Sênh không phải là cô, tiếp xúc không được, bản thân khoác tấm da của Nguyễn Dạ Sênh, dù cho biết tất cả chi tiết, nhưng cũng không cách nào tự do tiếp cận.

Trong xã hội này, nếu như mất đi thân phận của mình, liền nửa bước cũng khó đi, ngay cả nhà mình cũng không thể vào.

“Còn ngươi thì sao?” Nguyễn Dạ Sênh nhìn ra thần sắc của cô áp giấu lạnh nhạt, hỏi cô.

“Ngươi trước cầm hai tấm thẻ, còn lại ngươi tìm cơ hội tìm một cái cớ đưa cho Phùng Đường Đường, bảo Phùng Đường Đường đưa cho ta.” Hề Mặc nói: “Ta tin tưởng ngươi biết xử lý. Trước giải quyết việc cấp bách, cái khác sau này sẽ nghĩ biện pháp.”

Cô nói xong, đem danh sách chú ý đã liệt kê đưa cho Nguyễn Dạ Sênh nhìn: “Ta dị ứng hải sản, trong ăn uống tuyệt đối không thể ăn hải sản. Cái khác, ngươi xem kỹ đi.”

Nguyễn Dạ Sênh sớm biết chứng bệnh này của cô, cầm lấy danh sách, đỡ cằm giống như mạn bất kinh tâm nhìn qua.

Nhìn một lần, quả nhiên cuộc sống hàng ngày của Hoàng hậu nương nương vô cùng khắt khe.

“Thân thể ngươi có cái gì cần chú ý không? Tỷ như dị ứng?” Hề Mặc đạm nhạt nói: “Liệt kê cho ta, ta sẽ thay ngươi làm tốt.”

“Không có.” Nguyễn Dạ Sênh dùng giọng cổ khang nói: “Nô tỳ nào có thân kiều thể quý như nương nương ngài. Dù cho ngài kéo thân thể nô tỳ đi ngủ ngoài đường, nô tỳ cũng không hề có câu oán hận, Dĩ nhiên nô tỳ nương nương ngài sẽ không ngủ ngoài đường.”

Hề Mặc: “…..”

Thật muốn lập tức ban chết cho ngươi!

Nguyễn Dạ Sênh xem xong, lúc này mới nâng ánh mắt nhìn Hề Mặc: “Ta đối với ngươi không có bao nhiêu yêu cầu, chú ý duy trì hình thể các loại là được, dù sao ta sau này còn có công việc. Mặt khác, ngươi cũng không  thể ở lại trong nhà ta.”

“Ta sẽ tìm một chỗ ở khác.”

“Lúc ta ra ngoài ngoại trừ điện thoại di động, còn có chứng minh thư cùng chìa khóa trong túi xách, hẳn là đều đang ở chỗ Đường Đường, cô ấy đưa cho ngươi rồi sao?”

“Đều đưa rồi, để trong phòng bệnh của ta. Chứng minh thư ta cần dùng, chìa khóa sẽ trả lại cho ngươi.”

Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu suy nghĩ, nói: “Chìa khóa ngươi tạm thời giữ vài ngày. Ngươi đến nhà ta lấy một ít vật dụng, giấy chứng nhận, còn có sắp xếp một số công việc của ta sau này, sau này trả lại ta là được. Chỉ lấy những thứ cần thiết, xin đừng lật xem cái khác.”

Hề Mặc cười nhạt: “Không có hứng thú.”

Nguyễn Dạ Sênh không nói.

Hề Mặc nói: “Về phần những thứ ngươi cần, cơ bản tìm Lộ Thanh Minh là được rồi, hắn đều sẽ sắp xếp tốt.”

Hai người ngồi đối diện trao đổi rất nhiều tin tức, thân xác hoán đổi, thân phận dĩ nhiên cũng thay đổi, tất cả đổi chỗ, nếu như hai bên không thương lượng trước, sau này tất nhiên tránh không được rất nhiều phiền phức.

Hề Mặc đem trang giấy thiêu hủy, thời gian đã là hơn mười giờ tối.

Nguyễn Dạ Sênh nói: “Muộn rồi, nương nương không bãi giá hồi cung sao? Nô tỳ ngày mai cần phải dậy sớm, đó là  Lộ công công căn dặn.”

Hề Mặc lạnh lùng trừng mắt: “Ngươi chừng nào thì tắm?”

“Ta hiện tại phải đi tắm a!” Nguyễn Dạ Sênh đứng lên, đột nhiên quay đầu lại nhìn Hề Mặc: “Sai, ngươi muốn làm gì đây.”

“Chờ ngươi tắm.”

Nguyễn Dạ Sênh vẻ mặt e thẹn: “Tắm chung?”

Hề Mặc rất muốn một chưởng chụp chết cô, nhìn thấy mặt mình, lại không thể xuống tay.

Nguyễn Dạ Sênh cầm quần áo tắm rửa đến, Hề Mặc nhìn vào phòng tắm, phun ra từng chữ: “Lúc tắm nhắm mắt lại, loạn nhìn ta sẽ móc mắt ngươi, sờ loạn ta sẽ chặt tay ngươi. Quy định thời gian cho ngươi, ta ở bên ngoài tính thời gian, không được khóa trái cửa, ta muốn kiểm tra.”

Nguyễn Dạ Sênh ôm quần áo, khóe mắt  nhướng lên: “Còn muốn nhắm mắt lại? Nếu như không cẩn thận làm rơi sữa tắm, nhắm mắt đi nhặt sữa tắm rất bất tiện.”

Khuôn mặt Hề Mặc lạnh lẽo.

Người này quả thực có bệnh!

Còn muốn đi nhặt cái gì sữa tắm! Có phải nếu làm rơi xà phòng, ngươi còn muốn kéo cơ thể của ta đi nhặt xà phòng!

Nguyễn Dạ Sênh còn đang lo lắng: “Lúc nhặt sữa tắm nếu như trượt chân, làm ngã thân thể kêu ngạo của ngươi thì làm sao bây giờ.”

“Đi vào.” Hề Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ.

Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười, tiến vào.

“Không được khóa.” Hề Mặc vô cùng nghiêm túc canh cửa, câu nói vừa rồi thoạt nhìn đúng là không phải vui đùa.

Nguyễn Dạ Sênh bại cho cô rồi, chỉ đành không khóa, dù sao thì Hề Mặc cũng sẽ không tiến vào.

Phòng tắm ngọn đèn tuyết trắng, Nguyễn Dạ Sênh nghiêng đầu, yên lặng nhìn bản thân trong gương, không, vốn dĩ là khuôn mặt thuộc về Hề Mặc.

Ngón tay thon dài chạm vào cúc áo, chậm rãi mở hai nút, xương quai xanh tựa như cánh bướm mở ra xuất hiện dưới lớp vải vóc. Tinh xảo thon dài, Nguyễn Dạ Sênh nhìn, tay đột nhiên có chút run rẩy, chạm được da thịt , trượt xuống, khẩn trương lại có một chút vui sướng khó có thể gọi tên..

Trước đây chỉ có thể xa xa ngắm nhìn, cho dù là gặp mặt, bất quá chỉ có một tầng lãnh liệt ngăn cách. Hề Mặc bề ngoài từ trước đến nay lãnh đạm, toát ra cảm giác cấm dục, hôm nay quần áo chậm rãi cởi xuống, mỹ sắc mê người giấu dưới quẩn áo tựa như nụ hoa chợt hé, đoạt phách câu hồn.

Rốt cục có thể chạm vào cô ấy.

Không nghĩ tới lại là dùng phương thức này. Bản thân cô nhìn vào trong gương, tựa như một phương thức nhìn trộm nơi tư mật nhất của Hề Mặc.

Ngón tay rõ ràng là do ý thức của bản thân điều khiển, thân thể này hôm nay cũng là thuộc về cô, nhưng cứ như vậy chạm vào, vui sướng mơ hồ dần nhạt đi, cuối cùng đột nhiên lại sinh ra một loại hổ thẹn không thể miêu tả, nóng đến hòa tan tất cả.

Nguyễn Dạ Sênh vô thức nhắm mắt lại, đi đến dưới vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.

Trong lòng cô đột nhiên hỗn loạn không chịu nổi, cảm giác trước đó dường như trở thành sự kinh nhờ đến với chủ nhân thực sự của thân thể này, vẻ mặt bình tĩnh, nhắm mắt lại không dám suy nghĩ nhiều.

Từ lúc nào, việc tắm rửa bình thường cũng biến thành gánh nặng rồi.

Bên ngoài Hề Mặc cũng khó chịu vô cùng.

Mất đi quyền điều khiển thân thể, ngay cả thân thể cũng thoát khỏi tầm nhìn, trạng thái hoảng loạn này càng lúc càng tích tụ, nếu như trước đó cô còn đang bắt buộc bản thân ẩn nhẫn, thì hiện tại cô ngồi bên ngoài chờ, tưởng tượng Nguyễn Dạ Sênh ở bên trong tắm rửa, cô liền cảm thấy thực sự sắp điên rồi.

Mười phút trôi qua, Hề Mặc đứng lên, đẩy cửa xông vào phòng tắm.

Cảm thấy có người xông vào, Nguyễn Dạ Sênh vô thức cúi người,  chai sữa tắm dĩ nhiên cũng ngã, trong nhất thời, có thể thấy đôi mắt cô  vẫn còn nhắm lại.

Hề Mặc: “…..” Chỉ là lo sợ bất an đến xác nhận, không nghĩ tới cô ta cư nhiên thực sự giữ lời như vậy, nhắm mắt.

Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc, khuôn mặt đỏ bừng, nữ nhân sau khi bị nhìn thấy thân thể vô thức sản sinh e lệ hiện lên trên mặt.

Cô vội vàng nói: “Ngươi làm gì nha! Thật đúng là xông vào.”

Lúc này hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, đều đã quên bản thân đang dùng thân thể của người khác, cho rằng bản thân bị nhìn thấy hết rồi. Mà cho dù thân thể này quả thực không phải của mình, nhưng quang lỏa bị bại lộ mang đến e lệ là sự thật, cảm thấy xấu hổ khi thân thể bại lộ không phải là thân thể mà là linh hồn.

Hai tai Hề Mặc đỏ bừng, gương mặt cũng có chút nóng rát, dùng tốc độ sấm chớp lập tức đóng cửa phòng tắm lại.

Cô mặt băng bó ở ngoài cửa nói: “Ta thấy chính là cơ thể của ta, căn bản không thành vấn đề.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…….”

Nguyễn Dạ Sênh điều chỉnh tâm trạng, ở bên trong ha hả cười gượng một tiếng: “Đợi ngươi tắm, ta trực tiếp giúp ngươi chà rửa. Ta tắm chính là cơ thể của ta, căn bản không thành vấn đề.”

Hề Mặc nói: “Ngươi vẫn nên nhặt sữa tắm của ngươi trước đi.”

Recommended Articles

6 Comments

  1. sao hai chị không tắm chung để tiện canh chừng :3

    1. ta cũng có ý giống ngươi (y) =)))))))

  2. hai bạn cứ tắm chung đi , người này kỳ cọ cho người kia , dù gì cũng là thân thể của mình mà , bắt nhắm mắt làm gì , thấy đường đâu mà tắm =.=

  3. truyện rất hay. cám ơn Dinoidiot. <3

    cho mình hỏi chút nhé, bài số 5 trong list nhạc của cậu tên gì vậy ^_^

    1. đó là bài đường nhân của tôn tử hàm đó bạn ^^

      1. Cám ơn Dinoidiot. nha <3

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!